Đêm ấy Quách Tĩnh ngủ đến nửa đêm chợt nghe ngoài lều có người khẽ vỗ tay ba tiếng, y ngồi dậy chợt nghe có người dùng tiếng Hán gọi Quách Tĩnh, ngươi ra đây Quách Tĩnh hơi ngạc nhiên, nghe giọng nói không quen bèn vén một góc lều lên nhìn ra ngoài, dưới ánh trăng chỉ thấy có một người đứng dưới gốc cây lớn phía trái trước mặt.
Quách Tĩnh ra khỏi lều tới gần, chỉ thấy người ấy mặc áo rộng, tóc búi, không giống đàn ông không giống đàn bà, diện mạo bị bóng cây che khuất không nhìn rõ được. Té ra người ấy là đạo sĩ. Quách Tĩnh xưa nay lại chưa từng gặp đạo sĩ, bèn hỏi:
- Ngươi là ai? Tìm ta có chuyện gì?
Người ấy nói:
- Ngươi là Quách Tĩnh phải không?
Quách Tĩnh đáp:
- Phải!
Người ấy nói:
- Thanh chủy thủ chặt sắt như bùn của ngươi đâu? Lấy ra cho ta xem.
Rồi thân hình chớp lên một cái đã tới trước mặt, phát chưởng đánh vào ngực y.
Quách Tĩnh thấy đối phương vô cớ xuất thủ đánh người, vả lại đòn ra hung mãnh, trong lòng ngạc nhiên, lập tức lách người tránh qua, quát:
- Làm gì thế?.
Người ấy cười nói:
- Thử xem võ công của ngươi ra sao.
Tay trái vung ra đánh một quyền vào mặt Quách Tĩnh, kình lực vô cùng lợi hại.
Quách Tĩnh lửa giận bừng lên, nghiêng người tránh qua, vươn tay chụp vào cổ tay đối phương, tay trái chụp vào khuỷu tay địch nhân, chiêu Tráng sĩ đoạn uyển trong Phân cân thác cốt thủ này chỉ cần địch nhân bị nắm trúng cổ tay thì khuỷu tay nhất định sẽ bị giữ, đẩy về trước rồi giật xuống dưới một cái, cách một tiếng, khớp xương cổ tay sẽ lập tức rời khỏi chỗ. Đây là công phu Phân cân thác cốt mà Nhị sư phụ Chu Thông dạy y.
Chu Thông tuy cử chỉ ngôn ngữ rất hoạt kê, nhưng tâm tư lại rất tinh tế, y và Kha Trấn Ầc bàn riêng với nhau mấy lần, đều nghĩ rằng Mai Siêu Phong tuy hai mắt trúng độc lăng nhưng võ công quái đi, biết đâu lại có thể chừa khỏi, y thị nếu chưa chết ắt tới trả thù, càng tới chậm thì càng chuẩn bị chu đáo, thủ đoạn ắt cũng càng tàn độc. Cho nên mười năm nay tuy Mai Siêu Phong thủy chung không hề xuất hiện nhưng lục quái không những không dám trễ nải mà càng gia tâm đề phòng. Chu Thông mỗi lần nhìn tới năm vết sẹo trên mu bàn tay bị Mai Siêu Phong gây thương tích thì trong lòng lại cảm thấy sợ hãi, nghĩ tới y thị một thân công phu hoành luyện không sao bị thương, muốn chống Cửu âm bạch cốt trảo thì không gì bằng Phân cân thác cốt thủ. Môn công phu này chuyên bẻ gãy đánh trặc khớp xương người ta, dùng thủ pháp mau lẹ tấn công vào tứ chi và xương cổ đối phương, thì không kịp né tránh. Chu Thông hối hận năm xưa lúc ở Trung nguyên chưa từng thỉnh giáo các bậc danh gia giỏi môn này, trong sáu anh em lại không ai hiểu rõ. Về sau lại nghĩ võ học trong thiên hạ vốn do người ta sáng tạo ra, đã không ai truyền thụ thì chẳng lẽ mình lại không thể tự sáng tạo?
Ngoại hiệu của y là Diệu thủ thư sinh, một đôi bàn tay vô cùng mau lẹ khéo léo, lại giỏi môn điểm huyệt, hiểu rất rõ về huyệt đạo khớp xương trên cơ thể con người, có được hai sở trường lớn ấy thì nghiên cứu Phân cân thác cốt thủ không khó lắm, mấy năm gần đây đã hiểu sâu môn ấy, thủ pháp tuy không giống với công phu của người võ lâm được sư phụ truyền thụ nhưng cũng rất có oai lực, sau khi luyện tập thuần thục với Toàn Kim Phát bèn dạy cả cho Quách Tĩnh.
Lúc ấy Quách Tĩnh đột nhiên gặp phải cường địch, ra tay một cái chính là diệu thuật Phân cân thác cốt, y về công phu này đã luyện tập thuần thục. Tuy chưa thuần thục tới mức khéo léo nhưng cũng đã hơn hẳn kẻ tầm thường. Người kia đột nhiên bị nắm chặt cổ tay và khuỷu tay, sau cơn hoảng sợ vội phát chưởng trái đánh mau tới mặt Quách Tĩnh. Quách Tĩnh hai tay đang muốn đẩy tới để bẻ gãy khớp xương cổ tay địch nhân, nào ngờ chưởng thế tới quá mau, hai tay mình đều đang vướng không sao đón đỡ, đành buông hai tay ra lui về phía sau, chỉ thấy chưởng phong lướt qua mặt đau rát không sao chịu nổi, xoay người từ chỗ sáng vào chỗ tối đổi vị trí với địch nhân thì thấy y là một thiếu niên mi dài mắt sáng, diện mạo văn nhã, khoảng mười bảy mười tám tuổi, chỉ nghe y hạ giọng nói:
- Công phu không kém, không uổng công Giang Nam lục hiệp dạy dỗ mười năm.
Quách Tĩnh đơn chưởng hộ thân, giới bị nghiêm cẩn, hỏi:
- Ngươi là ai? Tìm ta có chuyện gì?
Ðạo sĩ kia nói:
- Chúng ta luyện nữa xem.
Câu nói chưa dứt chưởng đã phát ra.
Quách Tĩnh ngưng thần bất động chờ chưởng phong đánh tới trước ngực, thân hình hơi nghiêng đi một cái, tay trái bắt lấy cánh tay địch nhân, tay phải đánh mạnh lên mang tai đối thủ, chỉ cần trúng vào mặt một cái, sẽ phất mạnh ra, khớp xương quai hàm ở dưới sẽ theo tay gãy ra, chiêu này Chu Thông đặt cho một cái tên hoạt kê là Tiếu ngữ giải di, ý nói cười rơi cả xương quai hàm. Nhưng lần này thì thiếu niên kia lại không chống đỡ, tay phải lập tức rút về, chưởng trái vung ngang. Quách Tỉnh vẫn dùng Phân cân thác cốt thủ đối phó. Trong chớp mắt hai người đã qua lại hơn chục chiêu, thiếu niên đạo sĩ kia thân hình khinh linh, chưởng pháp mau lẹ nhàn nhã, chưởng chưa tới nơi thân hình đã di chuyển, không sao nhìn rõ được dấu vết thế công của y.
Quách Tĩnh sau khi học võ lần đầu gặp phải địch nhân võ công cao cường như thế, đấu được một lúc thì trong lòng khiếp sợ, thiếu niên kia cước trái phóng lên, chát một tiếng trúng vào sườn phải y. May là công phu hạ bàn của y chắc chắn, địch nhân lại dường như chưa dùng hết sức nên lúc ấy chỉ hơi lảo đảo một cái, lập tức song chưởng vung lên che chở những chỗ yếu hại, hết sức đón đỡ, lại qua vài chiêu, thiếu niên đạo sĩ kia từng bước ép sát, đã thấy chống cự không được, chợt phía sau có một giọng nói vang lên:
- Đánh vào hạ bàn của y?.
Quách Tĩnh rốt lại thiếu kinh nghiệm, cũng không biết làm thế nào là tốt, vừa phi chân phải đá ra đã bị địch nhân chụp cứng, thiếu niên đạo sĩ kia nhân thế đá của y vung tay hất ra ngoài. Quách Tĩnh thân hình không tự chủ được lộn nhào luôn xuống, bùng một tiếng lưng đập xuống đất, may mà không đau lắm. Y dùng một chiêu Lý ngư đả đỉnh lập tức ưỡn lưng bật dậy, định xông lên tái đấu, chỉ thấy sáu vị sư phụ đã vây tròn chung quanh thiếu niên đạo sĩ kia.
Đạo sĩ kia không hề chống lại, cũng không lấy thế phá vây, chắp hai tay lại lớn tiếng nói:
- Đệ tử Doãn Chí Bình vâng lệnh ân sư Trường Xuân tử Khưu đạo trưởng sai khiến xin kính cẩn thỉnh an các vị sư phụ.
Nói xong cung cung kính kính lạy rạp xuống đất.
Giang Nam lục quái nghe nói người này là do Khưu Xử Cơ sai tới, đều vô cùng ngạc nhiên, sợ là giả trá, nên không đưa tay đỡ dậy.
Doãn Chí Bình đứng lên, lấy trong bọc ra một phong thư, hai tay đưa qua Chu Thông. Kha Trấn Ác nghe thấy tiếng thanh la của quân Mông Cổ đi tuần dần dần tới gần, bèn nói:
- Chúng ta vào trong nói chuyện.
Doãn Chí Bình theo lục quái bước vào lều Mông Cổ. Toàn Kim Phát thắp ngọn đèn mỡ dê lên. Túp lều Mông Cổ này là nơi ngũ quái cùng ở. Hàn Tiểu Oanh thì ở một lều riêng dành cho phụ nữ. Doãn Chí Bình thấy trong lều trần thiết đơn giản quê mùa, biết lục quái bình nhật sinh hoạt thanh đạm nghèo khổ, khom lưng nói:
- Các vị tiền bối vất vả bấy nhiêu năm, gia sư vô cùng cảm kích, đặc biệt sai đệ tử tới trước bái tạ các vị.
Kha Trấn Ác hừ một tiếng, nghĩ thầm:
- Nếu lần này ngươi đến đây mà có ý tốt thì tại sao lại đá Tĩnh nhi ngã lộn nhào? Há chẳng phải trước khi thí võ thì cứ làm giảm oai phong của bọn ta một chút sao?.
Lúc ấy. Chu Thông đã mở phong bì, rút lá thư ra, cao giọng đọc lớn:
Đệ tử Toàn Chân giáo Khưu Xử Cơ rửa tay cúi đầu kính lạy Giang Nam lục hiệp Kha công. Chu công. Hàn công. Nam công. Toàn công và Hàn nữ hiệp:
Một lần chia tay ở Giang Nam, thấm thoát đã mười sáu năm. Thất hiệp một lời tựa ngàn vàng, gian nan vạn dặm, nghĩa khí xông mây, hải nội đều kính ngưỡng, người quen kẻ lạ đều nhìn nhau vỗ tay nói rằng: Không ngờ ngày nay vẫn còn được thấy phong thái nhân hiệp của người xưa.
Kha Trấn Ác nghe tới đó, hai hàng lông mày cau lại từ từ giãn ra. Chu Thông lại đọc tiếp:
Trương công quy tiên ở sa mạc phía Bắc, thật khiến người ta phải than thở, nỗi lòng canh cánh không ngày nào quên. Bần đạo nhờ vào phúc phận của các vị, may mà không nhục mệnh, chín năm trước đây đã tìm được dòng dõi của Dương quân Ngũ quái nghe tới đó, đồng thanh à một tiếng. Họ đã biết Khưu Xử Cơ rất giỏi, đệ tử môn nhân của Toàn Chân giáo đầy rẫy khắp thiên hạ, đã biết thế nào cũng tìm được con Dương Thiết Tâm, vì vậy luôn luôn nghĩ tới cái hẹn tỷ võ ở Gia Hưng, không ngày nào quên, nhưng tìm đứa con mồ côi cha của một người đàn bà không biết hạ lạc nơi nào rốt lại cũng là chuyện mười phần xa vời, mà sinh ra con trai hay con gái thì chỉ biết dựa vào ý trời, nếu là con gái thì võ công cũng chỉ có hạn, lúc ấy nghe trong thư nói đã tìm được con trai họ Dương, trong lòng bất giác đều rúng động.
Sáu người trước nay chưa từng nói chuyện này cho mẹ con Quách Tĩnh biết. Chu Thông nhìn Quách Tĩnh một cái thấy y có vẻ ngạc nhiên, lại đọc tiếp đoạn dưới:
Hai năm sau, vào lúc Giang Nam hoa thơm cỏ mượt, xin sẽ cùng chư công bày rượu trên lầu Túy Tiên. Đời người như hạt sương, mười tám năm đại mộng, hào kiệt trong thiên hạ há chẳng cười chúng ta là bọn vô cùng ngây ngốc sao?
Đọc tới đó chợt im bặt.
Hàn Bảo Câu hỏi: Đoạn cuối nói gì nữa?
Chu Thông nói:
- Hết rồi. Đúng là bút tích của y.
Năm xưa đánh cuộc trên tửu lâu. Chu Thông từng móc túi lấy được bản thảo bài thơ của Khu Xử Cơ nên nhận ra được bút tích của y.
Kha Trấn Ác trầm ngâm nói:
- Đứa nhỏ họ Dương kia là con trai à? Y tên Dương Khang phải không?
Doãn Chí Bình đáp:
- Vâng.
Kha Trấn Ác nói:
- Vậy thì y là sư đệ của ngươi à?
Doãn Chí Bình đáp:
- Là sư huynh của tôi. Đệ tử tuy lớn hơn một tuổi, nhưng Dương sư ca nhập môn sớm hơn hai năm.
Giang Nam thất quái mới rồi nhìn thấy công phu của y. Quách Tĩnh quả thật không phải là đối thủ. Sư đệ mà đã như thế thì sư huynh rõ ràng còn giỏi hơn, lần này tới đây cũng không khỏi có ý phô trương, mà hành tung của mình thì Khu Xử Cơ đều hiểu rõ ràng, việc Trương A Sinh qua đời y cũng đã biết, cảm thấy bên mình hoàn toàn thua kém.
Kha Trấn Ác cười gằn nói:
- Mới rồi ngươi chiết chiêu với y là muốn thử bản lãnh của y phải không?
Doãn Chí Bình nghe ngữ khí của y đầy ác ý, trong lòng hoảng sợ, vội nói:
- Đệ tử không dám.
Kha Trấn Ác nói:
- Ngươi về nói với sư phụ ngươi rằng Giang Nam lục quái tuy không bằng, nhưng cái hẹn ở Túy Tiên lâu quyết không thất hứa, bảo sư phụ ngươi cứ yên tâm. Bọn ta cũng không viết thư trả lời đâu!
Doãn Chí Bình nghe mấy câu ấy, vâng dạ thì không được, không vâng dạ cũng không được, vô cùng khó xử. Y vâng mệnh sư phụ lên Bắc đưa thư. Khưu Xử Cơ quả thật có dặn y tìm cách xem xét tính tình và võ công của Quách Tĩnh.
Trường Xuân tử quan tâm tới con trai của cố nhân thì vốn là có ý tốt. Doãn Chí Bình lại thiếu niên hiếu sự, tới cạnh Cán Nạn hà ở Mông Cổ lại không lập tức xin ra mắt lục quái mà lại nửa đêm mò vào giao thủ với Quách Tĩnh. Lúc ấy, thấy lục quái thần sắc không hay, trong lòng hoảng sợ không dám lằng nhằng, bèn hướng về mọi người thi lễ rồi nói:
- Đệ tử xin cáo từ.
Kha Trấn ác đưa ra tới cửa lều. Doãn Chí Bình lại thi lễ. Kha Trấn Ác cao giọng nói:
- Ngươi cũng lộn đi một cái?
Tay trái bất ngờ vươn ra nắm chặt ngực áo Doãn Chí Bình. Doãn Chí Bình cả kinh, hai tay hết sức đẩy ra phía trước, muốn giằng ra khỏi tay Kha Trấn Ác, ngờ đâu y không đẩy tới thì thôi, bất quá chỉ bị lộn nhào một cái, chứ vừa trả đòn lại càng chọc giận Kha Trấn Ác. Y tay trái vừa trầm xuống đã nhấc toàn thân Doãn Chí Bình lên, quát lớn một tiếng, huỵch một cái ném mạnh tiểu đạo sĩ xuống đất. Doãn Chí Bình lưng đau ê ẩm, qua một lúc mới từ từ bò dậy, tập tễnh bỏ đi.
Hàn Bảo Câu nói:
- Tiểu đạo sĩ vô lễ, đại ca dạy dỗ rất phải.
Kha Trấn Ác im lặng không đáp, hồi lâu mới thở dài một tiếng. Ngũ quái cũng có ý như y, thảy đều buồn bã.
Nam Hy Nhân chợt nói:
- Đánh không được cũng phải đánh!
Hàn Tiểu Oanh nói:
- Tứ ca nói đúng lắm. Bảy người chúng ta kết nghĩa cùng qua lại giang hồ, không biết đã trải bao nhiêu nguy hiểm nhưng trước nay Giang Nam thất quái chưa từng co đầu rụt cổ.
Kha Trấn Ác gật gật đầu nhìn Quách Tĩnh nói:
- Về ngủ đi, sáng mai chúng ta sẽ luyện kình.
***
Từ đó trở đi, lục quái truyền thụ võ nghệ ngày càng nghiêm khắc. Nhưng bất kể là đọc sách học võ hay cầm kỳ thi họa các môn, nếu mong thành tài thật mau, hết sức rèn luyện thì có lúc lại ách tắc không thể tiến bộ. Lục quái thiết tha mong đệ tử thành tài, đốc thúc gắt gao, nhưng Quách tĩnh lại hoàn toàn không phải là người thông minh dĩnh ngộ, so với người thường còn ngu ngốc hơn ba phần, y trong lòng đã sợ sệt, chân tay càng luống cuống. Ba tháng sau đêm tiểu đạo sĩ Doãn Chí Bình tới thăm y tiến bộ rất ít, mà ngược lại còn như tụt lùi, đúng với đạo lý Muốn mau thì không tới. ăn nhiều thì không tiêu. Giang Nam lục quái ai cũng võ nghệ bất phàm, nhưng đều là khổ công rèn luyện lâu ngày mới có được thành tựu như thế, mà muốn Quách Tĩnh trong vòng vài năm học được tất cả thì cho dù là người thông minh tuyệt đỉnh cũng còn khó khăn, huống chi y còn chưa có tư chất bằng người trung bình sao. Giang Nam lục quái vốn cũng biết bằng vào tư chất của Quách Tĩnh thì nhiều lắm cũng chỉ có thể luyện được võ công của một mình Hàn Bảo Câu hoặc Nam Hy Nhân, sau hai ba mươi năm khổ luyện thì may ra mới đạt được một nửa thành tựu của Hàn Nam hai người.
Nếu Trương A Sinh không chết. Quách Tĩnh học công phu chất phác của y là hợp nhất. Song lục quái dốc lòng muốn thắng Khu Xử Cơ, biết rõ trăm hay không bằng tay quen nhưng chẳng lẽ lại bỏ phí một thân võ công mà tụ thủ bàng quan giương mắt đứng nhìn, không dạy cho thằng đồ đệ ngu xuẩn này.
Trong mười sáu năm nay. Chu Thông không ngừng nhớ lại tình hình lúc động thủ trên lầu Túy Tiên và trong chùa Pháp Hoa, từng chiêu từng thức của Khưu Xử Cơ y đều nhớ rất rõ, còn hơn cả lúc chính mắt nhìn thấy, nhưng muốn tìm được chỗ sơ hở có thể lợi dụng trong võ công của y thì quả thật quá sức mình, có lúc lại nghĩ Chỉ có Đồng thi Thiết thi thì may ra mới thắng được lão đạo sĩ mũi trâu ấy Sáng sớm hôm ấy. Hàn Tiểu Oanh dạy hai chiêu trong Việt nữ kiếm pháp cho Quách Tĩnh. Chiêu Chi kích bạch viên phải nhảy vọt lên không khua kiếm hai vòng mới trở kiếm đánh xuống. Quách Tĩnh công phu nặng về hạ bàn, nhảy lên không đủ nhẹ nhàng, chỉ khua kiếm được một vòng trên không đã rơi xuống đất liên tiếp thử bảy tám lần, thủy chung vẫn chỉ thêm được nửa vòng. Hàn Tiểu Oanh nổi nóng nhưng cố nén giận, dạy y khi điểm mũi chân xuống thì dùng lực thế nào, dùng kình ở bắp chân thế nào, nào ngờ lúc y nhảy lên đúng độ cao thì lại quên khua kiếm, liên tiếp mấy lần đều như thế.
Hàn Tiểu Oanh nghĩ bảy người bọn mình vì y mà chịu khổ chịu rét ở sa mạc phía bắc suốt mười sáu năm. Ngũ ca Trương A Sinh lại bỏ xác nơi quê người, mà dạy đi dạy lại lại dạy ra một gã đồ đệ ngu xuẩn thế này thì một mạng của Ngũ ca và nỗi vất vả nhiều năm của bảy người kể như mất trắng, trong lòng vô cùng đau đớn. ứa nước mắt ném trường kiếm xuống đất ôm mặt chạy đi.
Quách Tĩnh đuổi theo mấy bước không kịp, ngơ ngác đứng lại đó, thấy vô cùng khó xử. Y biết ơn các sư phụ to như núi, chỉ mong có ngày thành tài để an ủi họ, nhưng bất kể mình khổ luyện thế nào cũng vẫn không thành, quả thật không biết làm sao là tốt.
Đang ngơ ngẩn xuất thần, đột nhiên nghe giọng nói của Hoa Tranh từ phía sau vang lên:
- Quách Tĩnh, lại đây mau, lại đây mau.
Quách Tĩnh quay đầu lại, thấy nàng cưỡi ngựa Thanh thông, trên mặt lộ vẻ phấn khích. Quách Tĩnh nói:
- Cái gì thế?
Hoa Tranh nói:
- Lại mau mà xem, có rất nhiều chim điêu đánh nhau.
Quách Tĩnh nói:
- Ta đang luyện võ mà.
Hoa Tranh cười nói:
- Luyện không được, lại bị sư phụ mắng phải không?
Quách Tĩnh gật gật đầu. Hoa Tranh nói:
- Mấy con chim điêu này đánh nhau rất dữ, mau đi xem.
Quách Tĩnh tuổi trẻ hiếu động, nhưng nghĩ tới dáng vẻ của Thất sư phụ mới rồi cúi đầu buồn bã nói:
- Ta không đi.
Hoa Tranh vội nói:
- Ta không cần xem, chỉ tới gọi ngươi thôi. Nếu ngươi không đi thì từ nay trở đi đừng nhìn ngó gì tới ta nữa.
Quách Tĩnh nói:
- Cô mau mau đi xem rồi quay lại kể cho ta nghe cũng thế.
Hoa Tranh nhảy xuống ngựa chẩu miệng nói:
- Ngươi không đi, ta cũng không đi. Chỉ không biết bạch điêu thắng hay hắc điêu thắng.
Quách Tĩnh nói:
- Là đôi bạch điêu lớn làm tổ trên sườn núi đánh nhau à?
Hoa Tranh nói:
- Phải rồi, hắc điêu rất đông nhưng bạch điêu rất lợi hại, đã giết chết ba bốn con hắc điêu rồi...
Trên dốc núi dựng đứng có một đôi bạch điêu làm tổ, thân hình vô cùng to lớn, to gấp rưỡi chim điêu thường, quả thật là giống lạ. Chim điêu lông trắng vốn đã hiếm có, mà thân thể đôi chim điêu này lại to lớn như thế, những người lớn tuổi trong bộ tộc Mông Cổ cũng nói chưa từng thấy, đều gọi đó là chim thần, đám đàn bà ngu dốt có kẻ còn tới khấn khứa.
Quách Tĩnh nghe tới đó đã nhịn không được, nắm tay Hoa Tranh nhảy lên ngựa, hai người cùng cưỡi một con ngựa phi tới dưới núi. Quả thấy có mười tám con hắc điêu bao vây tấn công đôi bạch điêu đôi bên đánh nhau, lông bay lả tả. Bạch điêu thân hình to lớn, mỏ nhọn móng sắc, một con hắc điêu né tránh không kịp bị bạch điêu mổ trúng giữa đầu lập tức chết ngay, từ trên không rơi thẳng xuống đúng trước ngựa Hoa Tranh. Số hắc điêu còn lại tan ra bốn phía, nhưng lại lập tức vòng lại bao vây tấn công đôi bạch điêu.
Lại đánh nhau thêm một lúc, đàn ông đàn bà người Mông Cổ trên thảo nguyên đều kéo tới xem, họp thành một đám sáu bảy trăm người dưới sườn núi, chỉ chỏ bàn tán xôn xao. Thiết Mộc Chân được tin, cũng dắt Oa Khoát Đài và Đà Lôi phi ngựa tới, nhìn thấy thế tỏ vẻ rất thích thú.
Quách Tĩnh và Đà Lôi. Hoa Tranh thường tới chơi dưới núi, hầu như ngày nào cũng nhìn thấy đôi bạch điêu này bay qua bay lại, có lúc còn thấy chim điêu bắt chim thú để ăn, có lúc ném một tảng thịt bò thít dê lớn lên không, bạch điêu bay xuống quắp trăm lần không sai một, nên đôi bên đều nảy sinh cảm tình với nhau, lại thấy bạch điêu lấy ít chống nhiều, ba người không ngớt hò hét trợ oai cho bạch điêu:
- Bạch điêu mổ đi, kẻ địch bên trái tới kìa, mau quay lại hay lắm hay lắm, đuổi theo đi, đuổi theo đi?.
Đánh nhau kịch liệt hồi lâu, hắc điêu lại chết thêm hai con, hai con bạch điêu cũng bị thương khắp toàn thân, lông trắng loang lỗ máu tươi. Một con hắc điêu rất lớn đột nhiên kêu lên mấy tiếng, mười mấy con hắc điêu quay đầu tháo chạy, bay vào trong mây, chỉ còn bốn con liều chết đánh nhau. Mọi người thấy bạch điêu thắng thế đều reo hò vang dậy. Qua một lúc lại có ba con hắc điêu quay đầu bay về phía Đông, một con bạch điêu không tha, cứ đuổi riết theo sau, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Chỉ còn một con hắc điêu trốn trên lủi dưới, bị con bạch điêu còn lại đuổi theo ráo riết. Mắt thấy con hắc điêu ấy khó mà thoát chết, chợt trên không vang lên mấy tràng tiếng kêu quái dị, hơn mười con hắc điêu trong mây lao xuống, xúm vào mổ con bạch điêu. Thiết Mộc Chân cao giọng kêu lên:
- Hảo binh pháp, hảo binh pháp.
Lúc ấy con bạch điêu một mình không chống nổi mười mấy con hắc điêu cùng tấn công, tuy mổ chết một con hắc điêu nhưng rốt lại vẫn bị trọng thương rơi xuống, bầy hắc điêu đuổi theo mổ quắp túi bụi. Quách Tĩnh và Đà Lôi. Hoa Tranh vô cùng lo lắng. Hoa Tranh thậm chí bật tiếng khóc, kêu lên:
- Gia gia, bắn hắc điêu mau đi.
Thiết Mộc Chân lại chỉ nghĩ tới đạo lý chim hắc điêu xuất kỳ chế thắng, nói với Oa Khoát Đài và Đà Lôi:
- Hắc điêu thắng là nhờ đạo dùng binh rất cao minh, các ngươi phải nhớ kỹ đấy.
Hai ngươi gật đầu vâng dạ.
Bầy hắc điêu giết con bạch điêu rồi lại bay lên một cái hang trên sườn núi, chỉ thấy trong hang nhô ra hai cái đầu bạch điêu con, nhìn thấy sẽ lập tức bị hắc điêu mổ chết. Hoa Tranh kêu lớn:
- Gia gia, sao còn chưa bắn?
Lại kêu Quách Tĩnh:
- Quách Tĩnh, ngươi xem kìa, bạch điêu sinh được một đôi bạch điêu con, sao chúng ta không biết nhỉ? Trời ơi gia gia, cha mau bắn chết hắc điêu đi?.
Thiết Mộc Chân cười khẽ một tiếng giương cung lắp tên, vù một tiếng, tên bay như chớp xuyên suốt thân một con hắc điêu, mọi người đồng thanh reo ầm lên. Thiết Mộc Chân đưa cung tên cho Oa Khoát Đài nói:
- Ngươi bắn đi.
Oa Khoát Đài bắn một phát cũng giết chết một con. Đến lượt Đà Lôi lại bắn trúng một con, bầy hắc điêu thấy tình thế không xong, nhao nhao bay tản ra.
Các tướng Mông Cổ cũng đều giương cung phát tên, nhưng bầy hắc điêu đã vỗ cánh bay cao, rất khó bắn trúng, tên đi hết trớn kình lực đã kém, chưa trúng chim điêu đã rơi xuống. Thiết Mộc Chân kêu lên:
- Ai bắn trúng sẽ được thưởng.
Thần tiễn thủ Triết Biệt có ý muốn Quách Tĩnh phô bày thân thủ, bèn dúi chiếc cung cứng của mình vào tay y, hạ giọng nói:
- Quỳ xuống, bắn vào cổ.
Quách Tĩnh nhận cung tên, chân phải quỳ xuống, tay trái bình ổn cầm vững cánh cung sắt không hề lay động, tay phải vận kình kéo cong chiếc cung hai trăm cân lên. Y theo Giang Nam lục quái luyện võ mười năm, tuy chưa đạt tới chỗ võ công thượng thặng nhưng tay khỏe mắt tinh hơn hẳn kẻ tầm thường.
Mắt thấy hai con hắc điêu liền cánh từ bên trái bay qua, tay trái khẽ rê một cái, ngắm thật chuẩn vào đầu con hắc điêu năm ngón tay phải buông ra. Đúng là Cung giương như trăng tròn, tên bay như sao xẹt. Con hắc điêu định tránh thì mũi tên đã xuyên qua cổ. Mũi tên ấy kình lực chưa hết, lại cắm luôn vào bụng con hắc điêu thứ hai, một mũi tên xuyên hai con điêu, từ trên không rơi mau xuống đất. Mọi người đồng thanh hò reo ầm lên. Số hắc điêu còn lại không dám chần chừ, vọt lên cao bay tứ tán.
Hoa Tranh nhìn Quách Tĩnh nói khẽ:
- Mang hai con điêu tới dâng cho gia gia đi.
Quách Tĩnh theo lời nâng hai con điêu lên chạy tới trước ngựa Thiết Mộc Chân, khuỵu một gối xuống, hai tay đưa lên quá đầu.
Thiết Mộc Chân bình sinh thích nhất là mãnh tướng dũng sĩ, thấy Quách Tĩnh một mũi tên xuyên hai con điêu, trong lòng cả mừng. Nên biết chim điêu ở phương Bắc không phải tầm thường, hai cánh giang ra dài hơn một trượng, lông cứng như sắt, nhào xuống vồ mồi có thể quắp cả con ngựa nhỏ hay con dê lớn bay lên không, vô cùng hung dữ, ngay cả hổ báo gặp phải chim điêu lớn cũng phải vội né tránh. Một mũi tên hạ hai con điêu thì quả càng khó khăn.
Thiết Mộc Chân sai thân binh nhận hai con điêu, cười nói:
- Hảo hài tử, tiễn pháp của ngươi hay lắm?
Quách Tĩnh không giấu công Triết Biệt, nói:
- Là sư phụ Triết Biệt dạy cho con.
Thiết Mộc Chân cười nói:
- Sư phụ là Triết Biệt, đệ tử cũng là Triết Biệt.
Trong tiếng Mông Cổ. Triết Biệt có nghĩa là Thần tiễn thủ.